Đây là một cuốn sách mình rất rất rất thích. Lần đầu mình đọc được là khi còn nhỏ lắm, chừng lớp 4-5 gì đó thôi. Đọc bằng tiếng Việt. Lúc đó ấn tượng về truyện này là hình minh hoạ đẹp tuyệt vời, và “Ủa sao hông mặc quần áo?” 😂
Lớn lên đọc lại mới bàng hoàng nhận ra là bạn Tom này hông phải đi mạo hiểm qua vùng đất khác mà là qua hẳn thế giới bên kia luôn 😅
Bản mình dịch (minh hoạ bởi Anne Grahame Johnstone) là bản rút gọn của tiểu thuyết gồm tám chương và một chương Đạo đức (Moral) ở cuối. Truyện này của tác giả Charles Kingsley, được xuất bản lần đầu vào năm 1863. Nó được đón nhận nồng nhiệt khi mới ra mắt, nhưng sau này thì cũng vấp nhiều ý kiến trái chiều, đặc biệt xoay quanh các nhận định về các tôn giáo khác nhau. Dù vậy, mình vẫn rất thích nó, đặc biệt, nếu kể cho trẻ con bản rút gọn này, vốn được kể lại bởi Jane Ca, mình nghĩ sẽ không bị dính mắc vô những vấn đề ở trên.
Có nhiều bản dịch tiếng Việt rồi, tại sao mình lại quyết định tự dịch? Tại mình thích giọng miền Nam hơn, nó thân thuộc với mình hơn, dù ba mẹ mình là người Bắc. Hehe. Với lại, nó dễ để mình đọc cho con mình nghe hơn.
Truyện này, theo mình, phù hợp với trẻ từ 7-11 tuổi. Hy vọng bạn cũng thích nó giống mình nghen. Nếu bạn thấy chỗ nào có sai sót hoặc nên chỉnh sửa cho hay hơn thì góp ý cho mình với nha. Cám ơn bạn nhiều lắm.
NHỮNG EM-BÉ-NƯỚC – MỘT CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH DÀNH CHO EM-BÉ TRÊN-CẠN
Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé quét dọn ống khói tên là Tom. Tom không biết đọc, cũng chẳng biết viết nhưng mà cậu bé không mấy để ý tới việc đó. Người cậu lúc nào cũng dơ bẩn bởi vì cậu không bao giờ tắm rửa, và cậu cũng không thèm để tâm tới việc đó luôn. Điều cậu thực sự quan tâm mỗi ngày trong đời là khi nào ông chủ sẽ đánh mình, hoặc khi nào mắt bị bồ hóng rơi vào và trở nên đau nhức.
Ông chủ của Tom là ông Grimes, tên du côn hẹp hòi và độc ác nhứt vùng. Ông ta dùng hết thảy số tiền mà Tom kiếm được để lo cho bản thân mình và mua thuốc lá để hút tẩu.
Một ngày nọ, ông Grimes có được khách hàng mới. Ông ta rất hài lòng với người này. Nhứt là khi vị khách mới của ông ta là Ngài John ở Dinh thự Hall, một căn nhà rộng lớn ở miền quê với rất nhiều những ống khói để quét dọn, nhiều tới mức bạn không thể đếm nổi bao nhiêu nữa.
Vậy nên sáng sớm ngày hôm sau, Tom cùng ông chủ của mình khởi hành. Ông Grimes cưỡi lừa đi phía trước, còn Tom vác mớ chổi cọ của mình bước theo sau. Tom chưa bao giờ đi xa đến vùng đồng quê như vậy, nên cậu bé chỉ mong được dừng lại mà thôi. Nhưng cậu không dám làm vậy. Sau một lúc, họ theo kịp một người phụ nữ cao ráo và xinh đẹp mặc một chiếc váy màu đỏ tươi. Cô trùm trên đầu một chiếc khăn san màu xám; đôi mắt cô sáng ngời.
“Tôi sẽ đi bộ cùng với chàng trai của ông!” cô nói với ông Grimes như vậy khi ông ta mời cô cùng cưỡi lừa với ông.
Vậy là cô đi bộ cùng với Tom. Cô hỏi chuyện về cậu bé cho đến khi Tom thấy thật lòng cảm mến cô – mà không đoán được rằng cô là một nàng Tiên, mãi đến lúc cô bất ngờ biến mất không hề báo trước!
Khi họ đến nơi, một người gác cổng cho họ vào và họ được dẫn đi vòng ra cửa sau.
Quản gia tới và lệnh cho ông Grimes được phép và không được phép làm gì, sau đó dẫn họ vào một căn phòng rộng đẹp. Và lúc đó, Tom, sau khi bị ông chủ mình đá một cái văng tới lò, bắt đầu leo lên cái ống khói đầu tiên.
Tom đã ngừng đếm số ống khói mình quét dọn vào sáng hôm đó. Cuối cùng, cậu bé mệt đến nỗi bị lạc giữa các ống khói và leo xuống nhầm ống!
Cậu bé thấy mình đang ở trong một căn phòng toàn màu trắng – màn cửa sổ màu trắng, màn phủ giường màu trắng và đồ nội thất màu trắng. Nhưng điều làm Tom há hốc miệng kinh ngạc là một cô gái bé nhỏ đang nằm trên chiếc giường trắng. Cô bé nhìn thật dễ thương với mái tóc vàng óng xoã khắp trên chiếc gối ngủ màu trắng. Tom không thể rời mắt khỏi cô bé đó.
Mới đầu, Tom không tin rằng cô bé là người thật. Cậu tự nhủ: “Cô bé này chắc chỉ là một con búp bê bằng sáp tuyệt đẹp mà thôi.” Nhưng mà sau đó Tom nhìn thấy cô bé hít thở!
Ôi Tom đáng thương! Sự kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái bé nhỏ bất thình lình chuyển sang nỗi kinh khiếp khi Tom nhìn thấy chính mình! Vì cậu bé đã nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong cái gương dài ở phòng cô bé. Có phải hình hài dơ dáy, đen đúa, rách rưới đó là Tom, thằng nhỏ quét dọn ống khói không? Chắc chắn là vậy rồi! Tom nhanh chóng quay đi, mắt lưng tròng vì xấu hổ, và lòng cháy bỏng một mong ước. Cậu bé phải leo ngược trở lại lên ống khói để trốn thoát trước khi cô gái nhỏ tỉnh dậy và nhìn thấy cậu. Nhưng ngay lúc đó, cô bé mở choàng mắt, nhìn thấy Tom nhem nhuốc và bắt đầu hét thật to. Bà vú già lao nhanh vào phòng, cố gắng chụp lấy Tom. Nhưng Tom nhanh hơn bà nhiều. Thoắt một cái, cậu nhảy khỏi cửa sổ đang mở và leo xuống cái cây đang xòe tán rộng bên dưới.
Khi vừa thoát ra khỏi căn nhà, Tom co giò chạy thật nhanh, bên tai cậu vang dội tiếng la hét: “Chặn thằng ăn trộm đó lại!”
Ngài John la lên: “Đuổi theo nó! Đuổi theo nó!” Và tất cả bọn họ cùng đuổi theo Tom – người thợ làm vườn, người gác cổng, cô vắt sữa, người giữ ngựa cùng những kẻ khác nữa. Họ vừa chạy vừa kêu la hò hét còn Tom vừa chạy vừa cúi người và né tránh. Cậu bé chạy băng qua khu vườn, cảm tưởng như đang bị một đàn chó săn truy đuổi, hơi thở cậu khó nhọc, và tim thì đập thùm thụp.
Cậu chạy thẳng vào rừng ngay khi thoát khỏi khu vườn rộng, theo cách mà các con thú bị săn vẫn làm. Nhưng Tom không tìm được nơi nào để trốn ở đó, còn những cành cây gãy thì lại làm cậu chạy chậm hơn.
Những tiếng la hét đuổi theo Tom nhỏ dần khi cậu rời khỏi khu rừng và đặt chân lên cánh đồng hoang trải dài mênh mông bất tận trước mắt.
Những cây dương xỉ và thạch nam thô ráp xé toạc đôi bàn chân trần của Tom khi cậu bé tiếp tục chạy. Và khi không thể chạy được nữa, cậu chuyển sang đi bộ. Sau đó thì cậu bắt đầu leo. Thỉnh thoảng, cậu phải dừng lại để hít thở.
Tom tự nhủ “Cuối cùng thì mình cũng thoát được bọn họ. Bây giờ thì họ sẽ không bao giờ bắt được mình nữa đâu.”
Và trong suốt thời gian leo trèo đó, Tom không hề hay biết rằng nàng tiên mà cậu đem lòng yêu mến vào ban sáng vẫn luôn theo sau không xa.
Tom nghĩ thầm “Ước gì mình có chút gì đó để ăn. Vậy thì mình có thể chạy hoài chạy mãi không ngừng luôn.”
Bây giờ thì đầu của cậu bé Tom bất hạnh bắt đầu quay mòng mòng, và cậu tưởng chừng như mình đang nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang lên đâu đó từ rất xa. “Nếu mà có một cái nhà thờ – thì phải có người ở đó” Tom tự nhủ. “Và mình đang cần gặp người ta – hay chỉ cần một người tử tế thôi cũng được, cho mình nương nhờ, cho mình ăn và uống nước.”
Cậu bé chắc chắn rằng mình đã bỏ xa đám người truy đuổi từ lâu. Cậu cũng chắc chắn rằng mình không bao giờ còn có thể quay về nữa. Sáng hôm đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy ông chủ ác độc của mình. Sẽ không bao giờ cậu trở lại làm cậu bé quét dọn lò sưởi tội nghiệp cho ông Grimes đó nữa!
Nhưng thường khi lên tới đỉnh núi, người ta không còn con đường nào khác ngoài leo xuống dưới. Và cậu bé Tom đã dũng cảm làm đúng như vậy. Cậu có thể nhìn thấy phía dưới là một thung lũng sâu và xanh mát cùng với một cánh rừng – một dòng suối trong lành màu bạc đang tuôn chảy trong khu rừng đó. Tom ao ước mình có thể tới được đó, để nhúng đôi bàn chân đang bỏng rát và đau nhức vào làn nước mát lạnh.
Khi Tom bắt đầu hành trình dài và nguy hiểm để trèo xuống núi, cậu bé thấy thung lũng, khu rừng và dòng suối kia dường như cách xa mình tới cả trăm dặm. Khi tới đỉnh của một vách đá cao, cậu bé treo mình ở đó một chút. Lúc đó, khi liếc nhìn qua vai mình, Tom nhác thấy một ngôi nhà tranh nho nhỏ nằm trong một khu vườn. Và ngay ở đó, là người bạn trong chiếc váy đỏ của cậu!
Cậu bé Tom không còn đường trở về, cậu thấy mệt và chóng mặt kinh khủng khi đặt chân tới thung lũng. Vậy nên cậu nằm xuống bãi cỏ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sau một lúc, cậu mở mắt, ngồi dậy, và loạng choạng đi dọc theo một lối hẹp dẫn tới căn nhà nhỏ đẹp nhứt trên thế gian.
Cửa nhà đang mở và Tom chỉ đứng nhìn trộm vào phòng vì cậu bé quá mắc cỡ, không dám bước vô. Một người phụ nữ già đang ngồi trên chiếc ghế có lưng cao. Bà đội một cái nón trắng sạch sẽ, phủ bên trên nó là một cái khăn tay bằng lụa đen được cột chặt. Dưới chân bà là con mèo già có bộ lông hoe vàng.
“Chắc quý bà này là một kiểu giáo viên nào đó.” Tom cho là như vậy khi nhìn thấy đối diện bà là hai hàng trẻ con được tắm rửa sạch sẽ đang ngồi trên hai băng ghế gỗ.
Tất cả những đứa trẻ hồng hào, sạch sẽ đó nhìn thấy Tom và bắt đầu ngó chằm chằm vào bộ dạng đen thui dơ bẩn của cậu bé. Vài đứa con trai bắt đầu cười lớn, còn những đứa con gái thì nhìn rất hoảng sợ.
Người phụ nữ già lớn tiếng: “Mầy là ai, mầy muốn gì?”
Và khi cậu bé Tom tội nghiệp vẫn giữ im lặng, bà lại la to: “Tao biết mầy là ai rồi! Mầy là thằng quét dọn! Biến đi! Tao không muốn một đứa quét dọn nào ở đây hết!”
“Con chỉ muốn một ly nước thôi”, Tom yếu ớt nói.
“Mầy ra suối mà lấy nước! Đi đi!” Người phụ nữ trả lời một cách gay gắt.
“Nhưng mà con – con không đi tới đó nổi”, Tom chống đối. “Con đói và khát lắm, không đi thêm bước nào được nữa!” Và cậu bé ngã quỵ ngay bực cửa.
Khi đó, người phụ nữ quan sát Tom gần hơn qua lớp mắt kính. “Thằng nhỏ này bịnh rồi”, cuối cùng bà tuyên bố. Bà đứng lên bước tới chỗ Tom. “Ta không cho mầy nước”, bà tiếp tục nói. “Ta sẽ cho mầy sữa. Sữa tốt hơn cho mầy.”
Bây giờ thì bọn trẻ con đã im lặng. Tụi con trai ngừng cười nhạo Tom khi cô giáo của chúng rời đi để lấy sữa và một ít bánh.
Uống hết sữa xong, Tom bắt đầu cảm thấy đỡ hơn và trở lại bình thường.
Nhưng khi cố gắng đứng lên, người phụ nữ phải đỡ cậu vì cậu quá yếu. Bà dìu cậu ra kho cỏ bên ngoài và nói: “Nằm nghỉ trên mớ cỏ khô đi, ta sẽ quay trở lại khi lớp học kết thúc.” Rồi bà rời đi, mong rằng Tom sẽ ngủ được.
Nhưng sau cùng thì Tom đã không ngủ. Cậu trở mình qua lại trên đám cỏ khô mềm mại dễ chịu, lòng khao khát làn nước suối mát lạnh. Và sau đó, khi đang mơ màng, Tom bắt đầu nghĩ về cô gái nhỏ xinh đẹp trong căn phòng trắng tuyệt vời và việc mình đã làm cô bé kinh hãi vì quá bẩn thỉu. Rồi Tom ước rằng mình được sạch sẽ. “Mình phải sạch sẽ”, cậu tự nhủ. “Mình phải tắm ở dòng suối đó.”
Tom không biết bằng cách nào mà cậu đến được cánh đồng cỏ. Nhưng bất thình lình, cậu thấy mình đang ở đó, và con suối thì ngay trước mặt. Cậu nhúng tay vào dòng nước và thấy nó mát lạnh sảng khoái. Cậu nhanh chóng cởi bỏ mớ quần áo rách của mình và nhúng hết hai chân xuống nước. Cậu bước tới trước, sâu hơn và sâu hơn nữa.
Suốt thời gian đó, Tom không biết rằng nàng Tiên vẫn ở đó – đầu tiên là sau lưng cậu khi cậu rời kho cỏ, và sau đó là trước mặt cậu. Nàng bước xuống nước trước Tom, cái váy đỏ của nàng bồng bềnh trôi ra xa, và hoa súng trắng nở bung, trôi dập dềnh quanh đầu nàng.
Sau đó, tất cả các nàng tiên-nước đã đến để chào đón nàng trở về nhà. Họ rước nàng xuống tận đáy sông, lòng hân hoan khi Nữ hoàng đã trở về bên họ một lần nữa.
“Ngài đã ở đâu vậy?”sau cùng, các nàng tiên hỏi Nữ hoàng của mình. “Chúng con rất nhớ Ngài!”
“Ta đã làm tất cả những gì trong khả năng để giúp đỡ những ai không thể tự xoay sở một mình” Nữ hoàng nói. “Nhưng ta có đem về cho các ngươi một món quà, đó là thêm một em trai bé bỏng.”
Điều này làm cho các nàng tiên rất vui, họ cười vang sung sướng. Nhưng tiếp đó, Nữ hoàng nói với họ rằng họ chỉ có thể chơi với cậu bé sau khi cậu học được cách trở nên ngoan ngoãn.
“Em không được phép nhìn thấy tụi con”, Nữ hoàng nói với các nàng tiên. “Nhưng con phải coi sóc em và bảo vệ em khỏi nguy hiểm!”
Lúc này, khi bước vào dòng sông, Tom không hề biết rằng mình sẽ trở thành một em-bé-nước. Nhưng đó chính xác là những gì vừa xảy ra với cậu. Cậu ở đó – bơi qua bơi lại, cao chỉ bằng một cây viết chì!
Đương nhiên là Tom không hề hay biết rằng chính những nàng tiên đã biến cậu thành một em-bé-nước. Cậu chỉ biết rằng mình thích bơi lội tung tăng trong nước và được sạch sẽ!
Thoạt đầu, Tom rất vui vẻ khi làm một em-bé-nước. Có rất nhiều những sinh vật lạ kì để cậu nhìn ngắm, chọc phá hay đuổi bắt. Trong khu-rừng-nước, hai trong số những loài kỳ quặc nhứt mà cậu thấy là khỉ-nước và sóc-nước – tất cả bọn chúng đều có tới sáu chân!
Sau đó Tom bắt đầu thấy cô đơn. Cậu muốn gặp những em-bé-nước khác, nhưng không tìm thấy ai hết dù cho đã kiếm tới kiếm lui. Cuối cùng thì cậu cũng tìm thấy một kiểu bạn chơi cùng – không phải một em-bé-nước, mà là một con tôm hùm già cộc cằn nhưng sẵn lòng nói chuyện với cậu.
“Con ước sao con tìm thấy được một em-bé-nước”, Tom trải lòng với tôm hùm lúc họ ngồi trong một cái hốc giữa những hòn đá. “Con định sẽ tiếp tục đi tìm cho tới khi gặp được.”
Tội nghiệp Tom! Các nàng tiên và các em-bé-nước ở đầy xung quanh cậu nhưng cậu lại không được phép nhìn thấy họ.
Vậy nên Tom tiếp tục lên đường tìm kiếm các em-bé-nước, và khi đang bơi lên xuống, cậu rơi vào một cuộc mạo hiểm mà mém chút nữa đã tiêu đời! Tất cả bắt đầu khi cậu vô tình bơi tới giữa những hòn đá.
Các bạn có còn nhớ cô bé trong căn phòng màu trắng không? Tên của em là Ellie. Và một ngày nọ, Ellie cùng với thầy giáo già của mình; thầy khi đó đang ở với cha của cô bé, đi khám phá các viên đá. Thầy giáo dùng vợt lùa dưới mớ rong rêu, mong rằng sẽ tìm được thứ gì đó lạ lẫm xinh đẹp để đưa cho Ellie bé bỏng xem. Thay vào đó, ông lại bắt được cậu bé Tom đáng thương! Lần đầu tiên trong đời, Tom sợ khiếp đảm. Nhưng khi thầy giáo chọc tay vào Tom, nỗi kinh sợ của cậu biến thành giận dữ, và cậu cắn vào ngón tay của ông! Và thầy giáo, bực mình hết sức, thả rơi Tom xuống mớ rong; cậu lặn sâu xuống nước, biến mất trong chớp mắt.
Sau màn trốn thoát trong gang tấc, Tom đã tìm thấy một em-bé-nước thực sự và đã giúp bạn trồng những cây rong biển và hải quỳ thành một khu vườn đá đẹp nhứt mà người ta từng thấy. Để thưởng cho Tom, các nàng tiên cho phép cậu được gặp những em-bé-nước khác.
Chúng cảnh báo cậu: “Bạn lúc nào cũng phải ngoan ngoãn. Tụi mình nghe là Bà Làm-ra-sao-nhận-như-vậy sẽ tới vào Thứ Sáu này đó.”
Sớm ngày thứ Sáu, Bà Làm-ra-sao-nhận-như-vậy tới nơi. Bà đội một cái nón bê-rê màu đen, choàng một cái khăn san màu đen và mang một cặp mắt kiếng màu xanh lá to cộ trên cái mũi dài và khoằm của bà. Khi tất cả các em-bé-nước đã xếp hàng trước mặt mình, bà lấy cho chúng những cái bánh-nước và kẹo-nước cùng với những thứ hay ho khác từ trong giỏ của bà. Nhưng khi tới lượt Tom đứng trước mặt bà – đáng lẽ phải đưa cho cậu một cái bánh-nước thơm ngon thì bà bỏ vô miệng cậu một viên sỏi xấu xí, lạnh và cứng ngắt!
Sau đó thì Tom cố gắng thật nhiều và vào Chủ Nhật, khi một quý bà xinh đẹp được gọi là Bà Muốn-nhận-sao-hãy-làm-vậy tới nơi, cậu cùng các bạn của mình nhảy múa xung quanh bà. Bà ôm lấy cậu trong tay và âu yếm cậu. Lúc đó, Tom nói với bà rằng trước nay cậu chưa bao giờ được vuốt ve như vậy hết.
“Con sẽ ngoan thiệt sự”, cậu hứa. “Con sẽ như vậy!”
Và trong một thời gian dài, Tom đã thật sự cố gắng. Nhưng, buồn thay, tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới là những cái bánh-nước và kẹo-nước cùng các thứ hay ho khác đang nằm trong cái tủ bếp được khóa chặt của bà Làm-ra-sao-nhận-như-vậy!
Một đêm nọ, khi tất cả đã say ngủ, Tom lẻn đi giữa những tảng đá để tìm cái tủ bếp đó.
Và khi Tom tìm được nó, cửa tủ đang mở. Tom nghĩ rằng mình sẽ chỉ ăn một trong số những thứ hay ho đó thôi. Nhưng sau khi ăn hết một cái, cậu lại ăn tiếp một cái khác, rồi một cái khác nữa – ngốn ngấu mọi thứ nhanh hết mức có thể!
Và dù cho Tom không biết, nhưng suốt thời gian đó, bà tiên lạ lùng tên Làm-ra-sao-nhận-như-vậy đã luôn ở sát đằng sau cậu!
Bà không túm lấy cậu, cũng không xốc cậu. Bà chỉ nhìn cậu buồn bã. Và vào Chủ Nhật, khi bà tiên tốt bụng và xinh đẹp Muốn-nhận-sao-hãy-làm-vậy tới, bà cũng không nói gì hết. Nhưng khi Tom xin bà âu yếm mình, bà lắc đầu: “Ta không thể”, bà nói, “vì người của con phủ đầy gai nhọn!”
Suốt cả tuần sau đó, cậu bé Tom rất bất hạnh. “Liệu bà có thể lấy hết mấy cái gai nhọn dễ sợ này khỏi người con không?” cậu hỏi khi lần sau nhìn thấy bà tiên già.
“Ta không làm vậy được”, bà tiên nói. “Nhưng ta sẽ mang tới cho con một cô giáo để dạy con cách lọai bỏ chúng.”
Các bạn có đoán được bà mang ai tới không? Đó chính là cô bé mặc đầm trắng – Ellie bé bỏng!
Cô giáo mới của Tom tới mỗi ngày, trừ Chủ Nhật; lúc đó một trong các nàng tiên sẽ đưa cô bé về nhà. Và sau khi cô bé dạy Tom được vài tuần, gai của cậu bắt đầu rụng dần. Ellie chợt nhận ra học trò của mình chính là cậu bé quét dọn ngày nào đã chui vô phòng mình theo đường ống khói.
“Mình biết bạn!” cô bé la lên. “Bạn là người quét dọn ống khói!”
“Và mình cũng biết bạn!” Tom la lên. “Bạn là cô gái nhỏ nằm trên cái giường màu trắng trong căn phòng màu trắng!” Và cậu cười to.
Và sau đó cả hai bắt đầu kể cho nhau nghe về bản thân mình, Ellie giải thích bằng cách nào mà cô bé đã té từ một tảng đá xuống nước và các nàng tiên đã đem cô tới chỗ Tom. Còn Tom thì rất muốn được ôm hôn cô bé – nhưng cậu không dám!
Một ngày nọ, Bà Làm-ra-sao-nhận-như-vậy nói với Tom rằng đã đến lúc cậu bé phải ra đi một mình để khám phá thế giới. Cậu bé Tom dũng cảm vui mừng la lên: “Con sẽ đi liền lập tức!”
“Con phải làm một cuộc hành trình tới Bức tường Sáng chói”, bà tiên nói, “vì ở đó con sẽ gặp Mẹ già Carey thông thái. Bà là người duy nhứt có thể hướng con đi đến Đầu-bên-kia-của-Không-đâu-hết.”
“Con sẽ tìm thấy gì ở đó?”Tom hỏi.
“Ông chủ cũ của con, ông Grimes” bà trả lời.
Vậy là Tom khởi hành cho chuyến phiêu lưu của mình, và cậu trải qua nhiều cuộc mạo hiểm tới nỗi, nếu viết ra, chúng phải lấp đầy hết một cuốn sách khác nữa.
Có lẽ chuyến phiêu lưu tuyệt vời nhất trong số đó là khi cậu vô tình gặp một chú chó nhỏ đầy sôi nổi bị đắm tàu. Chú chó hắt xì và biến thành một chú chó-nước để có thể đi theo Tom!
Nhưng cuối cùng chính là các chú chim kì lạ nhưng vui vẻ được gọi là mollymocks đã dẫn Tom cùng chó-nước của mình tới tận Bức tường Sáng chói.
“Lặn sâu xuống dưới tảng băng này”, chúng nói với cậu. “Khi trồi lên trở lại, bạn sẽ tới hồ của Mẹ Carey.” Và Tom, không hề sợ hãi chút nào, làm y như vậy!
Tom và chú chó nhỏ của mình đã tới được cái hồ. Nó rộng và bình yên làm sao! Phía xa xa, cậu nhìn thấy những vách núi băng cao chót vót, nhưng Mẹ Carey thì không thấy đâu hết. Nhưng sau đó cậu nhận ra Mẹ Carey chính là một núi băng trôi cao và nhọn! Bà ngồi đó, không nhúc nhích, một tay chống cằm, nhìn xuống hàng triệu triệu những sinh vật mới được mình tạo ra từ nước biển. Ngay khi nhìn thấy Tom, bà hỏi cậu muốn gì.
“Con đang tìm ông Grimes, người quét dọn ống khói”, cậu nói với bà. “Nhưng tìm ổng lâu quá trời lâu.”
“Con sẽ sớm tìm ra ông ta thôi”, Mẹ Carey nói. “Nhưng đừng đi vội. Hãy ở lại đây và trò chuyện cùng ta. Đã nhiều năm rồi ta mới được một em-bé-nước ghé thăm.”
Vậy là Tom ở lại và trò chuyện với quý bà cẩm thạch trắng đó, người đã già như thế giới này. Và đổi lại, bà kể cho Tom nghe những câu chuyện tuyệt vời trước khi tiễn cậu bé lên đường.
Không thể giả bộ coi như là Tom đã dễ dàng tìm thấy ông Grimes. Và khi tìm thấy rồi, cậu rất buồn trước tình trạng của ông chủ mình. Ông bị nhốt trong một cái ống khói, chỉ thò được đầu và vai ra ngoài, và bị canh giữ bởi một cái dùi cui dữ tợn chỉ chực đánh ông bất cứ khi nào ông cằn nhằn về cái tẩu chưa được châm lửa của mình.
“Con mừng là đã kiếm được ông”, Tom bắt đầu nói một cách rụt rè. “Ông bị té xuống sông phải không? Và các nàng tiên đã tìm thấy ông? Con cho là họ đã có thể biến ông thành một em bé nước nếu họ muốn như vậy.”
Lúc đó, ông Grimes lầm bầm, tưởng là Tom tới để cười nhạo mình. Nhưng đương nhiên là ông đã sai.
“Con thiệt lòng mong mình có thể giúp cho ông”, Tom tha thiết. Và lúc này, ông Grimes bắt đầu lắp bắp và khóc thiệt sự!
Tom dẫn ông tới chỗ các nàng tiên và họ thấy thương tình ông. Họ gửi ông đi quét tro ở miệng núi lửa; điều này dù gì cũng tốt hơn nhiều so với việc bị kẹt hoài ở cái ống khói to cao đó.
Thiệt khó mà nói Tom đã du hành bao lâu. Nhưng trong suốt thời gian đó cậu không hề quên Ellie! Và khi gặp lại cô bé, cậu nghĩ là cô còn đẹp hơn trước.
“Bạn lớn lên rồi”, Ellie nói.
“Bạn cũng vậy nữa”, Tom nói. “Một ngày nào đó mình sẽ trở thành một người đàn ông chững chạc và tụi mình sẽ làm đám cưới nha!”
Tôi nghĩ rằng chuyện đó đã xảy ra. Bạn thì sao?
Dịch bởi: TRANG TRẦN (2020)
Tất cả hình ảnh sử dụng trong bài được lấy từ THE WATER-BABIES, kể lại bởi June Carruth, minh hoạ bởi Anne Grahame Johnstone. Mình để file pdf và một vài hình ở đây nha.
Discover more from Mẹ Dạy Bé
Subscribe to get the latest posts sent to your email.