Mẹ Dạy Bé

[Post này mình viết từ 2016. Hiện mình vừa update tình hình sau đó. Bạn ghé đọc thử heng.]

Q không có thói quen dọn đồ chơi, hoặc chỉ nửa vời rồi bỏ đi. Có lúc dọn được 1 nửa rồi trút ra lại.

Hôm nay trước khi lôi đồ chơi ra, Q đã phải giao hẹn với ba mẹ là sẽ dẹp sau khi chơi xong, nhưng sau đó chàng trai đã cố tình lơ đi, nắm tay mẹ đòi bú ngủ. Sau khi ba và mẹ bắt buộc Q phải thực hiện lời hứa của mình thì anh ấy khóc lóc thảm thương, nước mắt nước mũi tèm lem thấy ghê. Tuy nhiên ba mẹ vẫn không mủi lòng. Nhưng tình hình cũng không khá hơn, Q cứ liên tục ôm mẹ đòi bế dù mẹ đã nói “dọn xong đồ chơi mẹ sẽ bế”. Vậy là mẹ ôm Q vào lòng, và trong tiếng khóc nức nở của Q, kể cho Q nghe 1 câu chuyện.

Có 1 cậu bé rất thích chơi đồ chơi. Cậu bé có rất nhiều món đồ chơi, từ thú bông cho đến xe hơi, từ đồ chơi gỗ cho đến đồ chơi nhựa. Cậu bé hằng ngày đều đem tất cả các đồ chơi của mình bày ra nhà và chơi rất vui vẻ. Các đồ chơi cũng rất yêu mến cậu bé.

Tuy nhiên, cậu bé lại thường hay bỏ quên các món đồ chơi của mình sau khi chơi xong. Cậu cứ để mặc đồ chơi trên sàn, nắm tay mẹ và đi ngủ. Các đồ chơi của cậu buồn lắm.

1 ngày nọ, sau khi chơi xong, cậu bé lại để đồ chơi của mình nằm la liệt ở phòng khách và đi ngủ. Tối đến, các đồ chơi nói chuyện với nhau:

Xe hơi nói “Mình buồn lắm. Cậu bé chơi xong không để mình lại chỗ cũ gì hết. Cậu quăng mình nằm ngửa ra trên sàn rồi đi ngủ luôn, không đưa mình về nhà.”

Gấu bông đồng ý “Đúng đó. Cậu ấy cũng không quan tâm gì đến mình. Cậu ấy bỏ mình nằm lăn lóc ở dưới ghế sofa, vừa tối vừa lạnh, mình sợ lắm.”

Đồ lắp ráp tiếp lời “Có lần cậu đem mình bỏ vô bồn tắm rồi để mình ở đó luôn không lấy ra. Mình nằm đó cả đêm, ướt mem không ngủ được.

Đến đây thì tất cả các đồ chơi đều nhao nhao đồng ý và kể khổ. Cuối cùng, 1 món đồ chơi đề nghị “Hay là tụi mình đừng ở đây với cậu bé nữa, tụi mình đi kiếm 1 cậu bé nào biết dọn đồ chơi để ở chung đi!” Tất cả đều tán thành và chuẩn bị đi thì bạn bút chì màu nói “Thôi tụi mình hãy cho cậu bé 1 cơ hội nữa đi. Ngày mai nếu cậu bé không dọn dẹp nữa, mình sẽ cùng nhau bỏ đi.” Mọi người ngẫm nghĩ rồi đồng ý ở lại thêm 1 ngày vì cậu bé vốn tốt bụng và biết quan tâm tới mọi người.

Cuộc nói chuyện đó, cậu bé không nghe được nhưng mẹ cậu nghe thấy hết. Sáng hôm sau, mẹ kể lại cho cậu bé nghe. Cậu bé hối hận quá, liền dọn dẹp sạch sẽ, đưa các bạn đồ chơi về đúng chỗ của mình. Từ đó tất cả đồ chơi đều yêu mến cậu bé hơn và không còn ý định bỏ đi nữa.

Mình kể được 1 vài câu thì Q đã ngừng khóc và lắng nghe. Do Q thích đọc sách nên truyện này hơi dài 1 chút cũng không làm Q chán. Kể xong, Q vẫn còn mắc cỡ chưa dám dọn dẹp, mình nắm tay anh ấy dẫn ra chỗ đồ chơi rồi nói để mẹ phụ Q nha. Q lấy từng chiếc xe hơi, xếp ngay ngắn lên bàn. Xong hết thì bye-bye từng bạn xe hơi một, vuốt ve các kiểu, tình cảm thôi rồi.

Mình vẫn biết truyện kể có sức hút mạnh mẽ và tác động nhiều đến con nít, nhưng hôm nay ứng tác 1 truyện mà thuyết phục được bạn Q trán dồ này, thiệt lòng mình mừng quá. Mình dự định vẽ lại thành 1 cuốn truyện để có thể kể đi kể lại cho chàng trai nghe để “thấm”.

Hy vọng chia sẻ của mình giúp ích được cho mọi người.

Chan

4 Comments

  1. Chao ban.
    be cua ban bao nhieu tuoi…be nha minh 28thang. co luc be don do choi..co luc be khong chiu don..me noi la tich thu thi be moi chiu di don..minh se thu cau chuyen ban ke xem be co thay doi gi khong…cam on ban da chia se nhe

    1. Chào bạn,
      Bé nhà mình hiện giờ là 21 tháng. Câu chuyện bé nghe vào lúc 18 tháng. Theo mình quan sát thấy bé phản ứng khác nhau vào các thời điểm khác nhau tùy tâm trạng. Có lúc bé nản chỉ muốn bỏ đi không thèm quan tâm đến cảm xúc của các bạn đồ chơi, đó thường là những ngày mẹ đặt ra khá nhiều yêu cầu bắt bé làm theo như dọn dẹp, cất sách, phụ mẹ, v.v… Những lúc đó mình thường làm chính và nhờ bé phụ thôi. Bạn áp dụng với bé ở nhà như thế nào rồi?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *