Mượn tựa bài hát của Amee, mình trải lòng qua post này, dù rằng thực tế còn chưa nghe qua nó nữa haha.

Mình đi dạy tới bây giờ là năm thứ 15, những kết nối với học trò, mình trân trọng lắm. Thời gian mới đi dạy ở VAS-VUS, học trò cưng lắm, nhưng khi đó mình chưa có chiều sâu như bây giờ, nên tình thương học trò chỉ mới nằm ở “thích”, như kiểu thích con nít thôi. Đến bây giờ, lứa học trò đầu tiên của mình đã được 24 tuổi, thỉnh thoảng mình vẫn lướt FB xem các bạn nhỏ ngày đó bây giờ như thế nào.

Khi dạy ở VUS, thì do chỉ dạy theo từng khoá một, thời gian bên nhau ngắn ngủi, nên tình thương thì có, mà chưa kịp sâu đậm thì tụi nhỏ đã kết khoá. Mình cũng không giỏi giao tiếp khi ở môi trường ngoài lớp học, không biết phải nói gì, ứng xử làm sao, thành ra cũng không mặn mòi với những buổi cô trò offline. Rồi tình cảm cũng nhạt dần. Có những lớp, những học viên mà trải qua thời gian bao lâu, mình vẫn nhớ. Nhưng mà không biết tụi nhỏ có nhớ mình không, nên nhiều khi nghĩ cũng tủi thân, nhất là những ngày 20/11, khi không học trò nào nhớ tới mình, và không một lời chúc nào được nhận.

Chỉ đến khi mình đi dạy ở TX, mà sau này là ĐX, khi mình được đi cùng một lớp trong suốt mấy năm, thì mình mới thực sự được thương học trò, lâu thiệt lâu, sâu thiệt sâu. Và được tụi nhỏ đáp lại. Cảm giác đó, nó khó tả lắm – vừa là sự trân trọng, vừa là sự biết ơn, vì được trao đi tình thương, và nhận lại tình thương. Được ngắm nhìn tụi nhỏ lớn lên từng ngày, rồi chợt xúc động nhận ra tụi nó đã lớn rồi, đã trưởng thành thật rồi, đã xinh đẹp và vững vàng quá.

Mình chọn chăm lo, vun vén cho gia đình và chăm sóc cho bản thân, nên phải dừng việc đi dạy. Mình tiếc học trò, tiếc những ngày đứng lớp ở ĐX. Nhiều lúc xem lại hình học trò mà nước mắt cứ rơi, rồi có những đêm mình còn mơ thấy đang dạy học nữa… (Nói giống như ai bắt mình nghỉ vậy, trong khi tự mình quyết định haha, nhưng thực ra do mình bị kiệt sức, và do mình ở quá xa trường, lực bất tòng tâm.)

Biết ơn nhân duyên đã đưa mình đến nghiệp sư phạm, và có nhiều cuộc gặp gỡ thay đổi con người mình. Biết ơn tất cả các ngôi trường mà mình đã làm việc, nhất là ĐX. Biết ơn đồng nghiệp và học trò.

Nhân cảm xúc dâng trào sau mấy lần quay lại trường xem học trò diễn kịch, mình viết bài này.

Lưu lại một chặng đường.

Một bước ngoặt lớn của cuộc đời này.

Cảm ơn các bạn đã lắng nghe mình chia sẻ. Thiệt là xí hổ khi viết ra, nhưng mình rất cần phải trải lòng, vì sự xúc động lớn quá.

Chan

One Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *