Một buổi thuyết trình

Chào mọi người, mình đã ngoi lên rồi đây.

Dạo này mình quay cuồng với công việc, nên không còn chút tâm trạng nào để viết blog. Hôm nay thì đã có “tâm trạng” rồi, nhưng mà buồn, khắc khoải là chính.

Chuyện là,

Mình đang cho một lớp tiểu học làm thuyết trình về gia đình – đơn giản thôi, các bạn đem lên lớp một hoặc hai tấm hình của gia đình và giới thiệu cho cả lớp về các thành viên trong đó. Một trong những nét đặc trưng của trẻ con trường Waldorf là dường như bạn nào cũng biết khá rõ về gia đình của nhau, từ tên ba mẹ anh chị em, đến các chi tiết thậm chí là vụn vặt về gia đình của bạn.

Đó là chuỗi những buổi học rất vui, trên bức tường hồng là đầy những tấm hình gia đình cười rạng rỡ; trẻ vui vẻ kể về ba mẹ anh em của mình, các bạn thắc mắc gì thì giơ tay hỏi “Ủa trong hình bạn mấy tuổi?”, “Bạn chụp hình ở đâu vậy?”, “Sao bạn chụp hình mà giơ tay lên trán vậy?”, vân vân và mây mây. Mình và cô chủ nhiệm đều thấy thích thú lắm.

Nhưng mà, giữa những nốt thăng đó là những nốt trầm, nặng nề và xoáy vào lòng người lớn như tụi mình…

Một câu hỏi đơn giản “Nhà con có mấy người?”, mà bạn giơ 4 ngón tay nhưng trả lời “Năm”, vì bạn muốn tính thêm ba nữa. Rồi thì, có trẻ từ chối không đem hình lên lớp, có trẻ tìm những hình khi còn bé xíu, có trẻ không có hình nào để đưa lên. Vì ba mẹ không ở chung với nhau nữa, hình có đâu mà chụp mà đem đi khoe chứ!

Khoảng mười mấy năm trước, khi mình vừa mới ra trường và bắt đầu dạy học, hễ thầy cô chủ nhiệm mà nói “bạn đó có hoàn cảnh” thì giáo viên Tiếng Anh tụi mình tự hiểu là nhà ba mẹ li dị. Vậy mà, bây giờ chuyện đó gần như trở nên bình thường rồi, một lớp đến mấy bạn ba mẹ đường ai nấy đi. “Hoàn cảnh” chung của nhiều bạn nhỏ, nhỏ xíu.

Viết những dòng này, mình không muốn kêu gọi điều gì to tát hết, mình chỉ muốn kể bạn nghe những gì mình được nghe, được “nhìn” qua đôi mắt của con trẻ. Cuộc sống hiện đại với guồng quay của công việc và tiền bạc khiến mình có cảm giác người ta chỉ đang tồn tại chứ không đang sống. Khá nhiều bạn, trong buổi thuyết trình đó, khi được hỏi ba mẹ thích gì, thì bạn trả lời là “work (công việc)”. Một người chị đồng nghiệp của mình thì chia sẻ, khi hỏi “Lớn lên con muốn làm gì?”, bạn nói “Con muốn nằm ở nhà bật máy lạnh, bấm điện thoại như mẹ con.” Có vẻ như là thiếu thời gian quá hay dư thời gian quá thì cũng không có thời gian nào cho trẻ con chăng? Viết đến đây, mình lại nhớ về cậu học sinh cấp ba mà mình đã từng kể trong 1 post cũ, khi được hỏi “Con có mong ước gì?” thì cậu bạn to lớn, đẹp như diễn viên đó, trả lời “Con muốn được ăn một bữa cơm chung có ba và có mẹ.” Cậu bạn đó, gặp mình trong buổi thi nói ở trung tâm Anh ngữ; trời nóng nhưng phải mặc một cái áo khoác dày vì đang bị sốt. Dưới lớp áo khoác là đồng phục học sinh. Và những bạn cùng lớp nói với mình là, “Thằng này sướng lắm cô! Ba mẹ nó mua cho nó cái nhà ở trên đây để nó ở một mình với anh họ!” Nếu mình nhớ không lầm, hình như cậu bạn đó học lớp 11 thì phải.

“Quality time”, thời gian chất lượng, có vẻ là một khái niệm không quá xa lạ với thế hệ cha mẹ 8x trở về sau. Trẻ, mà nhất là trẻ không được ở bên đầy đủ cha mẹ, cần lắm lắm những khoảng thời gian như vậy. Nhưng mình trộm nghĩ, nếu chỉ “biết” mà không “làm”, thì cái biết đó có phải là cái biết thực sự không, hay nó chỉ nằm ở ngôn từ, ở đầu môi chót lưỡi?

Hôm nay mình thấy xót trong lòng lắm.

Chan


Discover more from Mẹ Dạy Bé

Subscribe to get the latest posts sent to your email.

Leave a Reply